-

Tớ vẫn chờ cậu
99,581
4
(Truyện Ngắn 24h) Tớ nhận ra sự ngộ nhận đầy tai hại của mình và tớ muốn tìm một hình bóng khác để thay thế hình bóng đã cũ.
***
Tớ đã từng thầm yêu một người bởi những quan tâm, những lo lắng mỗi ngày mà người ấy mang lại cho tớ. Và rồi, tớ nuôi cho mình một hi vọng: đến một ngày nào đó, người sẽ ấy hiểu được tình cảm của tớ. Nhưng cuối cùng người ấy đã yêu một người con gái khác, và lúc đó tớ chợt nhận ra rằng mình đang ở trong một thế giới hoang tưởng do chính mình tạo ra. Tớ nhận ra sự ngộ nhận đầy tai hại của mình và tớ muốn tìm một hình bóng khác để thay thế hình bóng đã cũ.
Cậu là một người luôn hoàn hảo trong mắt tất cả mọi người và nhất là với tớ, cậu học giỏi, hiền lành, dễ thương và nhất là có một nụ cười đặc biệt. Lần đầu gặp cậu, tớ cứ tưởng mình đang mơ.
Dần dần, hình ảnh của đậu là một điều gì đó rất thường trực trong tâm trí tớ. Mỗi câu nói đùa, mỗi lời trách móc khi tớ ngang bướng không nghe lời,... với tớ đều là những gì lạ và hay lắm. Bắt đầu là thích và tiến t
-
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
99,788
4
Phòng 411 nằm trên tầng 4 ký túc xá trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Ngày Dương tới ở, bạn bè bảo không nên vì phòng đó có nhiều điều bí ẩn khó hiểu. Dương chỉ cười, coi là đùa cợt và cứ dọn đồ lên đó ở.
***
Triệu Thị Mai Dương – tên đầy đủ khá dài dòng nên bạn bè cứ gọi là Dương - người Nghệ An, sinh viên khoa biên kịch, trường đại học Sân Khấu Điện Ảnh. Dương tính thẳng và hay bốc đồng song tựu trung chơi được.
Phòng 411 là phòng duy nhất của tầng 4 có người ở. Mai Dương là người duy nhất đó nên cũng hơi chờn. Mặc. Cô nghĩ, ma chỉ dám đùa kẻ yếu bóng vía, chứ Dương thì... quỷ ma cũng phải sợ. Và cô bật cười...
Đêm đầu tiên trôi qua chẳng có gì lạ cả. Dương càng vững tin hơn. Hôm sau, lên lớp, Dương bảo bạn bè:
- Làm quái gì có ma.
Bạn bè bảo:
- Chưa đến lúc.
"Chưa đến lúc"? Dương là lớp phó, cái gì cũng phải làm ngay. Dương ghét nhất ai nói "chưa đến lúc" hay "để mai". Việc Lâm và Phan, hai đứa lớp quay phim không chịu dẹp cái bát hương để trong lớp đã khiến Dương bực. Dươ
-
Tạm biệt chàng trai của tôi
99,996
4
(Truyện Ngắn 24h - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Đã xa rồi nhỉ cái năm tháng ngây thơ khờ dại ấy. Tôi đã từng chôn giấu trong tim một bóng hình suốt mười năm qua. Tình cảm ấy lại chỉ mình tôi biết, chưa từng thổ lộ nhưng lại cũng chẳng thể quên.
***
Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi. Cậu ấy rất tuấn tú cũng học rất giỏi nhưng đó không hoàn toàn là lý do tôi thích cậu ấy mà có lẽ là sức sống, là nhiệt huyết và sự giúp đỡ vô tư của cậu ấy làm ấm trái tim tôi và dần dần độc chiếm nó.
Vào đầu năm học lớp mười gia đình tôi xảy ra một số chuyện vì thế bố mẹ chuyển tôi về quê học. Tôi sống cùng ông nội. Ông rất yêu thương tôi, tôi cũng yêu thương ông mình. Nhưng có lẽ ở cái tuổi nhạy cảm đó sự yêu thương của ông không phải là thứ tôi cần. Ba năm cấp ba đối với tôi là khoảng thời gian khó khăn và khủng hoảng nhất. Tôi luôn sống khép kín trong thế giới của riêng mình. Tôi rất ít khi giao lưu với các bạn cùng lớp. Mới đầu, khi tôi vừa chuyển đến, mấy bạn cùng bà
-
Cho em yêu anh, một ngày nữa thôi...
99,635
4
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi...
Rồi em sẽ thả tất cả vào ngọn gió hờ hững, để bên anh chỉ còn là một bờ biển lặng, cho anh đi tìm một chiếc thuyền chở một kho tàng được gọi là "Bình yên"...
***
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi...
Rồi em sẽ xé từng mảnh ký ức và chôn chặt vào đất mẹ, để bên anh là một trang sách mới, trắng tinh khôi và xóa nhòa mọi nụ cười em, để anh tự do vẽ lên đó hình ảnh của hạnh phúc mà anh hằng mong đợi.
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi...
Rồi em tự mình tìm lại trái tim ương bướng, để lại trong lòng anh một khoảng không vô định, nhường chỗ lại cho một trái tim mới có thể loạn nhịp vì anh đến muôn đời muôn kiếp.
Cho em khóc ngày hôm nay nữa thôi...
Rồi em sẽ tự mình đứng trên đôi chân mềm yếu, tự xoa dịu những nỗi nhớ nhung đến nghẹt thở, tự dối lòng rằng ngày mai sẽ ổn, tự gạt đi những giọt nước mắt mặn đắng trên gò má.
Bởi lẽ một cô gái đa đoan không mang lại hạnh phúc cho anh khi những gì em thấy chỉ là màn đêm của cuộc đời, bởi lẽ
-
Trăng lạnh (Phần 2)
99,994
4
Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về những người bị quỷ nhập, rất giống với bà ta. Đến một lúc nào đó con quỷ sẽ không còn ăn thịt và uống máu gà vịt nữa, nó sẽ uống đến máu người. - Cường thì thào.
***
Giọng cô cất lên nghe như từ một nơi nào thâm u vọng lại, như trách móc, như nức nở.
- Anh...
Cường chưa nói dứt lời thì...cô ta quay lại nhìn anh, đôi mắt dịu dàng ngân ngấn nước, màu áo trắng làm vẻ mong manh của cô thêm phần mờ ảo, lúc này trông cô chỉ như một làn sương khói.
- Anh... - Cường bối rối, chợt thấy mình như người có lỗi, anh dứng dậy, bước đến định nắm lấy bàn tay cô an ủi. Sao anh có thể mang lòng nghi ngờ, sợ hãi một cô gái yếu đuối như thế này?
Bàn tay Cường vừa chạm đến tay cô thì đã bị nắm chặt lấy, bàn tay cô gái cứng và lạnh như đá bấu chặt lấy tay anh, những móng tay sắc nhọn cắm phập vào da thịt khiến Cường đau đớn, anh vùng vẫy cố giằng ra nhưng chỉ làm bàn tay cô ta xiết chặt hơn. Anh hoảng sợ không tin rằng cô
-
Cà phê khuya, cô đơn, tĩnh mịch!!!
99,990
4
Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ là thứ thuộc về đám đông,ồn ào, gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu.......
***
Người ta vẫn nói, uống cà phê không phải chỉ là thưởng thức một thứ ăn chơi, uống cà phê dần dần đã trở thành một nét văn hóa, để đẩy đưa câu chuyện, để lùi xa những phân cấp, để giải tỏa những muộn phiền và để tìm về những ký ức. Ở mỗi nơi, mỗi bước chân người đi qua thì sẽ có những câu chuyện để nói về cà phê. Mỗi giọt cà phê tí tách rơi là mỗi giọt chạm vào sâu thăm thẳm của những tâm sự cất kín trong tim. Cô đơn đấy, nhưng bên ly cà phê sóng sánh, người ta thấy cuộc đời dường như chỉ còn lại một thứ, là lãng du, là phiêu bạt, là đắm mình với hơi thở chậm rãi của thời gian.......
Trưởng thành rồi sẽ cô đơn, nhưng trưởng thành rồi người ta lại thấy cuộc đời có những giây phút được cô đơn để nhận ra chính mình lý thú biết nhường nào, cũng như uống cà phê vậy, sau vị đắng đót nơi đầu lưỡi dần dần cảm nhận được vị ngọt thơm dễ chịu lan