Truyện Ngắn Hay: Tuyển tập truyện ngắn hay mới nhất về cuộc sống, gia đinh, bạn bè, tình yêu.... Đôi khi bạn sẽ bắt gặp đâu đó một câu chuyện, mà có thể làm bạn suy nghĩ là rằng đó là của mình...
Cập nhật liên tục 24/7 tất cả những truyện hay và mới nhất! Mời các bạn chia sẻ và thưởng thức. Và hãy nhớ ghé thăm truyện ngắn mỗi ngày nhé! Close[x]
Advertising
99,435
Là một sinh viên học xa nhà có khi cả nửa năm mới về một lần nên Y mong ngóng ngày đó lắm. Cô chỉ chờ dịp lễ tết để có thể về với gia đình mình ở quê và người mẹ yêu quý của mình. *** Hôm đó cô được nghỉ 5 ngày và thế là cô xách ba lô và về quê. Về đến nhà, cô đã thấy bố mẹ đứng ngoài cổng ngóng cô. từ trên xe cô vứt chiếc ba lô lấy bịch một cái rồi chạy xô vào lòng bố mẹ. Cô khóc. Giọt nước mắt của hạnh phúc. Giọt nước mắt của sự thỏa mãn bao ngày mong ngóng được về nhà. Chắc hẳn trong mỗi sinh viên đều cảm nhận được cảm xúc lúc bấy giờ. Có sự nao nao, có sự vỡ òa, có gì đó khó diễn tả lắm. Cả bố và mẹ ôm cô, âu yếm cô làm cho cô càng khóc to hơn, cô khóc như một đứa con nít. Chắc có lẽ đó là khoảnh khắc thiêng liêng nhất mà Y có thể cảm nhận được tình cảm của bố mẹ, và cô nghĩ mình sẽ chẳng thể sống tốt được khi mà cô rời xa vòng tay ấm áp, từ đôi bàn tay khô ráp kia. Cô ước rằng khoảnh khắc này như ngừng trôi...... Cô thay đồ rồi ngồi vào mâm cơm - nơi có cả gia đình quây qu
99,852
Gửi ba, Có lẽ, khi mà ba cầm lá thư này trên tay, thì cũng là thời khắc con nắm tay cô ấy bước vào lễ đường. Con đã không thông báo tin này đến ba mặc dù chúng ta ở chung một thành phố, con cũng chẳng điện thoại hay nhắn tin đến ba vì vốn dĩ con không biết đến số điện thoại của ba. Địa chỉ của ba là do nội nói cho con, và con muốn vào thời khắc đặc biệt của cuộc đời con, thì ba sẽ được nhận tận tay lá thư này. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đó là quy luật tất yếu của cuộc sống rồi ba nhỉ, và còn gì hạnh phúc khi cái giây phút đặc biệt ấy có đấng sinh thần của mình chứng kiến, có ba nắm tay con đặt lên tay cô ấy, có mẹ nắm tay cô ấy vỗ nhẹ chúc phúc. Nhưng con thì không ba à. Mẹ đã xa con hơn hai năm rồi, và ba thì cũng không biết tin con cưới. *** Hai mươi năm trước, khi ấy, con là đứa nhóc mười tuổi, một ngày, buổi chiều đi học về, con thấy mẹ ngồi thẫn thờ, mắt hoe đỏ. Không phải là những câu hỏi như "hôm nay con mẹ học giỏi không nào", "Có bắt nạt bạn nào trong lớp không
99,949
(Truyện Ngắn 24h) "Em năm nay 20 tuổi - là một cô gái sống nội tâm, khá rụt rè và hiền lành nhút nhát. Vừa bước qua cái tuổi mới lớn chưa lâu, chập chững mò mẫm bước vào đời em đã gặp nhiều chuyện không vui và không được như mong muốn. Từ chuyện đổ vỡ trong tình cảm đến chuyện phiền não của bản thân, tất cả mọi thứ cứ như một mớ bòng bong đang rối mù trong trí óc của em. Em đang stress nặng, mất niềm tin và cô đơn lạc lõng. Giống như cuộc đời chỉ là một màu đen – em nghĩ vậy và em dần trở thành một cô gái bi quan. Em không có nhiều bạn nên mỗi khi gặp chuyện em cũng chẳng biết phải bày tỏ với ai. Có chăng chỉ là tự an ủi mình và đày đọa bản thân bằng cách tự nhốt mình tại nhà và chuyên tâm vào việc học - nhưng những suy nghĩ trong đầu cứ miên man làm tâm trạng em rối bời và...
99,515
Thế đó, nhà là nơi gửi gắm yêu thương, là nơi chào đón và che chở cho tôi khi bị cuộc đời làm tổn thương và giày vò. *** Có lẽ với mỗi người xa quê thì bữa cơm gia đình luôn là những kỉ niệm đáng nhớ nhất, và có lẽ với mỗi người con không gì ngon bằng bữa cơm mẹ nấu, bữa cơm của tình yêu thương, của những chắt chiu mà mẹ dành dụm để nuôi tôi nên người. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo,quanh năm lam lũ với nắng mưa bùn đất vì vậy tôi luôn hạ quyết tâm sẽ cố gắng học để thoát li khỏi xứ sở nghèo nàn này. Rồi tôi đỗ đại học, tôi từ miền quê xa xôi lên học đại học xa dời cánh đồng lúa thân quen, con đường làng quê rặt những sống trâu, ổ gà mỗi lần mưa lũ lại trở nên lầy lội tôi mơ ước về một thành phố hiện đại với ánh đèn điện rực rỡ và sự xa hoa lộng lẫy của nó tôi mơ ước về những bữa cơm có đầy thịt, đầy cá,đầy ắp sự xa hoa. Vì vậy tôi lao đầu vào học vào làm thêm kiếm tiền có đợt cả tháng tôi mới gọi điện thoại cho mẹ một hai lần nói chuyện qua loa rồi tắt máy, tôi muốn nhanh chón
99,506
Thanh xuân là những năm tháng có hạn mà một khi qua đi rồi, chúng ta không còn cách nào để tìm lại được nữa. Thế nhưng lãng phí hay không lãng phí thì điều cuối cùng mà chúng ta sợ nhất không phải là ở bên hay không ở bên, có được hay không có được, mà là một lúc nào đó khi chúng ta nghĩ lại sẽ cảm thấy hối hận vì đã không nắm bắt khi còn có thể. *** Gặp gỡ.... Những cuộc gặp gỡ tình cờ điều thật vô giá và đúng như thế gặp cậu là một bất ngờ cho tâm hồn tẻ nhạt này. Chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa và cậu trở thành người bạn cùng bàn, hơn hết chúng ta trở thành đôi bạn cùng tiến . Lúc đó mình hoang mang vì năm cuối cấp với chủ nghĩa bản thân ai nấy lo mà giờ đây mình còn đèo bồng thêm cậu. Mình với cái suy nghĩ ích kỷ lạnh nhạt đấy mà cậu lại nở nụ cười tinh nghịch đầy triều mếm và nói: - Hãy giúp đỡ mình nhé!. Ánh mắt, nụ cười lúc đó làm mình lúng túng và xấu hổ với cái suy nghĩ trước đó. - Ừm! Kèm theo nụ cười nhẹ. Từ đó chúng tôi trở thành bạn dù tính cách cả hai như hai thá
99,479
(Truyện Ngắn 24h) Tôi vẫn thường điều khiển các buổi hội thảo vào cuối tuần tại Deerhurst Lodge, bắc Toronto. Vào một đêm, cơn bão đã quét ngang một thị trấn nhỏ ở phía bắc chúng tôi, Barrie, giết hại nhiều người và thiệt hại lên đến hàng triệu đô la. Vào đêm Chủ nhật, trên đường về nhà, tôi dừng xe khi chạy ngang qua Barrie. Tôi dừng lại bên đường cao tốc và nhìn quanh. Ngổn ngang. Khắp mọi nơi đều là những căn nhà đổ nát và những chiếc xe bị lật ngược. Cũng vào đêm đó, Bob Templeton cũng chạy trên con đường cao tốc đó. Cũng như tôi, anh ấy cũng dừng lại để xem sự thiệt hại do thiên tai tạo ra, nhưng suy nghĩ của anh ấy hơn tôi nhiều. Bob là phó chủ tịch của Telemedia Communications, công ty sở hữu một loạt các đài phát thanh ở Ontario và Quebec. Anh ấy nghĩ rằng có thể giúp...